Sống đúng là mình!
Trong cuộc gặp cuối năm, một ông bạn bảo: “Ông viết vừa thôi, viết lắm không khéo phiền phức, lại khổ vào thân, khổ vợ con. Mà xã hội nó là vậy, nói nhiều có được gì đâu. Kệ mẹ nó!”
Bạn nói cũng có lý một phần, nhưng để giải thích cặn kẽ để bạn hiểu thì dài dòng lắm, vậy hôm nay viết câu chuyện này để trả lời bạn, mong bạn hiểu được.
Ở một khu vườn, một chú lợn thấy một chú đại bàng bị gẫy cánh do vừa thoát khỏi một trận cuồng phong. Vết thương quá nặng, đại bàng không bao giờ bay được nữa. Nhìn thấy ánh mắt buồn bã thăm thẳm của đại bàng. Chú lợn lắc lư lại gần, an ủi:
“Ủn ỉn ụt ịt! Sao cậu buồn quá vậy? Đành rằng cậu không bay được nữa nhưng ở đây cậu vẫn có thừa thức ăn mà.”
Đại bàng đang đăm đắm ngắm nhìn ánh hoàng hôn còn rơi rớt chút sắc hồng trên đỉnh núi, nơi mà chú thường đậu và ngắm thiên nhiên mỗi chiều về, khi ánh sáng và bóng tối tranh chấp quyết liệt và vạn vật hiện lên một vẻ đẹp tuyệ vời.
Lợn phải nhắc đến lần thứ hai thì đại bàng mới chợt tỉnh. Chú gật gù cảm ơn sự an ủi của người bạn không biết bay, nhưng trong lòng cũng trào lên nỗi thương cảm.
Như vậy là lợn chưa bao giờ được ngắm vẻ đẹp của thiên nhiên hùng vĩ từ đỉnh núi, chưa được sải cánh mạnh mẽ bay lượn giữa bầu trời khoáng đạt mênh mông, cũng chưa bao giờ được bay giữa bão tố khi gió và mưa giận dữ quăng quật lẫn nhau, khi ánh chớp chói loà làm bừng sáng bầu trời trong một khoảnh khắc ngắn ngủi làm cả vũ trụ hiện lên một vẻ đẹp man dại, khó tả.
Đại bàng hiểu rằng có nói những điều ấy thì bạn cũng không thể hiểu hết ngay được, chú từ tốn giải thích rằng cuộc sống không phải chỉ là những miếng ăn mà còn có những vẻ đẹp tinh thần khi ta cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của thiên nhiên, sự giao thoa của ước mơ đang bừng sáng trong tâm hồn mình, ta hiểu rằng cũng như ánh chớp kia, cuộc sống của ta chỉ loé lên một lần và ta có khát vọng muốn ánh chớp ấy sẽ chói sáng nhất có thể.
Lợn mặc dù rất tốt bụng, chú cố hiểu bạn nói gì nhưng sau một hồi chú đành bỏ cuộc bởi những gì đại bàng nói xa lạ, trừu tượng và không thiết thực. Đối với chú, mỗi khi đói mà vớ được mấy cái rau non, một mẩu thịt còn tươi sót lại sau bữa tiệc của bọn hổ báo, mỗi khi tìm được một nàng lợn cái mỡ màng mà ân ái thì đấy là hạnh phúc rồi. Nghe một hồi, lợn bảo:
“Ụt ịt ủn ỉn, có lẽ cậu suy nghĩ phức tạp quá, cuộc sống suy cho cùng thì cũng chỉ là ăn, ngủ, đụ đị… giờ gẫy cánh rồi, cậu hãy chấp nhận mà suy nghĩ và sống đơn giản như tớ đây này, buồn bã làm gì cho hại sức khoẻ…”
Lợn còn ụt ịt thủ thỉ một hồi nữa, đại bàng tôn trọng bạn, cố lắng nghe nhưng rồi chú chợt hiểu là do trải nghiệm của lợn quá ít, có giải thích thì bạn cũng không thể hiểu ngay được, chú đành im lặng. Sau cùng chú nói:
“Tớ chỉ muốn sống đúng là mình, tớ là đại bàng, tớ có thể sống như cậu nhưng tớ sẽ không hạnh phúc, cậu hiểu không?”
Lợn nhăn trán cố hiểu “sống đúng là mình” là sao, nhưng rồi do ăn no quá, mà cái việc “sống đúng là mình” lại có vẻ trừu tượng, phức tạp quá nên chú không thể cưỡng lại được giấc ngủ đang ập đến. Thế là chú ngáy ầm ầm, để mặc ông bạn biết bay tiếp tục chìm đắm vào trong nỗi buồn của sự mất mát và sự cô đơn trên mặt đất của mình.
Đầu tiên, để “sống đúng là mình” thì ta cần biết ta là ai. Ta là hổ báo đầy sức mạnh để được bọn hèn mạt vây quanh bợ đỡ, bê mông, nâng bi, ta là lợn mà ước mơ bay bổng nhất chỉ là một nồi cám nóng, hay ta là đại bàng cô đơn cả trên bầu trời và mặt đất nhưng được cảm nhận những vẻ đẹp tráng lệ nhất trên thế gian này?
Chau Doan